BỆNH Á SỪNG
Nếu ai đó hoặc người thân bị bệnh Á Sừng hãy đọc hết câu chuyện của tôi để biết làm sao tôi khỏi bệnh? Và cũng sẽ là bài thuốc cho bạn và người thân.
I > Lịch Sử Mang Bệnh:
Tôi Tên Minh, kỹ sư làm việc tại Hà Nội, năm nay 32 tuổi. Năm 18 tuổi tự dưng tôi thấy bàn tay phải của mình, ngón đeo nhẫn có bong chút vẩy ở da, màu trắng. Tôi nghĩ đó chỉ là một thứ bệnh quá bình thường vì chưa bao giờ tôi bị bệnh mãn tính. Nên sau đó tôi tự ra hiệu thuốc gần nhà mua thuốc ngoài ra về bôi. Tại đó khi nhìn thấy tay tôi người bán thuốc đã nói bị bệnh Á Sừng, không bao giờ khỏi. Lúc đó tôi còn không biết Á Sừng là bênh gì cơ và cảm thấy lo lắng từ đó. Bởi vì bố tôi làm tại bệnh viện tỉnh nên quen biết hầu hết bác sĩ giỏi của tỉnh. Tôi được đưa vào Bệnh viện da liễu tỉnh bắt đầu một trường kỳ dùng thuốc tây.
II> Thuốc Tây Y và Bệnh Viện đã đến chữa
Đến nay tôi đã không nhớ mình dùng bao nhiêu thuốc ngoài da, có lẽ tôi đã dùng hầu hết thuốc tây y trong nước. Tôi có thể kể ra đây những loại tôi nhớ ( chỉ là một phần):
Thuốc Bôi:
1> Kẽm Oxit 10%
2> Salisilic 15%
3> Tridime
4> Beproson
5> Cicalfat
6> Lacticare Cream
7> A-Derma Exomega 200ml ( hình như của pháp, gần 1 triệu)
8> Cold- Cream ( cũng gần 1 Triệu)
9> Triapremin 15g
10> Skin Care 30g
11>Trixera 200ml
12> Diprosalic
13> Got Sen
14> Fucicort
Tôi không nhớ hết nhưng có đến gần 30 loại thuốc tôi đã bôi NHƯNG KHÔNG KHỎI.
Thuốc uống:
1> Vitamin A
2> Vitamin E
3> Vitamin B6, 12
4> Xyral
5> Cigenol
6> Thymorel
7> Preastige
8> Andios
9> Hbglow
10> Philvita E
11> Colaf
12> Maecran, Zin C, A
……
Tôi cũng xin kể những bệnh viện, khoa ( Tây Y) tôi đã từng đến :
1> Bệnh viện da liễu tỉnh Hà Nam ( 5-7 lần)
2> Bệnh Viện Da Liễu Trung ương (10 -15 lần)
3> Bệnh Viện Quân Y 108 (2 lần)
4> Bệnh Viện Da liễu Hà Nội ( 3-5 lần)
5> Bệnh Viện Nội Tiết Trung ương ( để kiểm tra nội tiết của mình, 1 lần)
6> Bệnh viện Tư nhân Chất lượng cao ( Do những giáo Sư, Trên Đường Yết Kiêu, 4-5 lần)
7> Bệnh Việt Việt Pháp ( khá tốn tiền, 3-5 lần)
...
Tất cả các Bác Sĩ đều có chung một kết luận Viêm Da Cơ Địa ( Á Sừng ) và nên sống chung với nó, do cơ địa nên KHÔNG KHỎI.
III> Thuốc Đông Y
Với tất cả các thất vọng trên và bệnh càng ngày phát triển, đã lan hết 10 đầu ngón tay, 10 đầu ngón chân, và xuống lòng bàn tay, việc cầm Bút là hết sức khó khăn, và khi lật các trang giấy của quyển vở là không thể, vì tay khô rát, mất vân tay ( Như mặt ruộng bị hạn) Tôi dành hy vọng vào cho đông y, và chuỗi ngày khổ cực lại được kéo dài.
Tôi không tin là bệnh mình không khỏi, từ đó nơi đâu mách thầy lang là tôi có mặt. Tôi luôn chịu khó uống, cứ khi đi học ( hồi đại học ) về là tôi lại sắc thuốc. Thuốc có đắng mấy, khó uống mấy ( thậm chí cứ nghĩ đến nó là buồn nôn) tôi cũng uống được. Dòng rã tôi cũng theo đuổi thuốc đông y được 3 năm. Phải đến 10 ấm điện bị cháy, đi lên tận Hòa Bình, Nam Định, Hà Tây, Lạng Sơn (vào rừng), Tuyên Quang, Hà Nội (bệnh viện y học cổ truyền- Nguyễn Bỉnh Khiêm)... hầu hết các tỉnh Miền Bắc.
Rồi cũng cả thầy thuốc Đông Y Trung Quốc ( hơn 100.000VNĐ/ngày, uống hơn 40 ngày ) vẫn KHÔNG KHỎI.
Tất cả các Thầy Lang đều có chung một nhận xét: Nóng trong người. Nhưng kết cục đều KHÔNG KHỎI.
IV> SỰ ĐÁNG SỢ KHI BÁC SĨ KHÔNG HIỂU BIẾT ( HOẶC THIẾU LƯƠNG TÂM)
Trong quá trình chữa bệnh tôi cũng nghe mách của vài người và gặp 2 Bác Sĩ , Họ nói dùng kết hợp giữa TIÊM và Bôi. Đúng là kết quả giảm ngay rõ dệt các bạn ah. Nhưng cũng chính Bố tôi là Bác Sĩ nên tôi biết sự đáng sợ đó và dừng lại. Bởi cái thuốc họ đang tiêm cho tôi ( gần 20 mũi vào đầu ngón tay, chân) thuốc gọi là Kacooc, một loại thuốc đã cấm lưu hành vì tác dụng phụ ghê gớm của nó (loãng xương, teo cơ, khớp, nội tạng....) cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa nó chỉ khỏi khi đang tiêm, hết tiêm một thời gian lại đâu vào đấy. Tôi đã phải đến Bệnh Viện Việt Nhật để đo độ loãng xương của mình và luôn khiếp sợ khi nghĩ đến những bác sĩ TIÊM.
V> THẦN MAY MẮN ĐẾN VỚI TÔI:
Trong một lần đi công tác Malaisia, tôi đã nói chuyện với anh bạn người Malaisia về bệnh của mình ( chúng tôi thân nhau ) và cũng trình bầy quá trình dùng thuốc của mình. Rất may là anh bạn của tôi quen biết khá rộng bên đó. Tôi được đưa đến gặp một bác sĩ da liễu hàng đầu bên đó. Đúng là gặp thầy gặp thuốc, chỉ nhìn qua bàn tay, chân của tôi, Ông ấy đã lấy thuốc với khuôn mặt rất thoải mái ( dường như đúng bài của ông ấy ).Đó không phải là một loại thuốc có sẵn trên thị trường mà được Bác Sĩ pha trộn theo công thức riêng của ông ấy, kết quả là sau Một Tháng công tác khi về tôi đã KHỎI BỆNH cho đến nay được 2 năm. Thật là thoái mái khi giờ đây tôi có thể cầm nắm tự do, chơi thể thao cầu lông, bóng đá ( việc mà khi mang bệnh tôi chơi toàn bị chảy máu). Rất hạnh phúc. Thực chất đó chỉ là bệnh ngoài da, không phải là cơ địa ( chỉ vì họ không biết chữa nên đổ cho là cơ địa).
VI> CHIA SẺ CÙNG MỌI NGƯỜI:
Sau khi khỏi bệnh nhiều người biết và đến hỏi tôi, tôi cũng chia sẻ cùng mọi người. Thực ra nếu mọi người lấy thuốc tôi có thể lấy hộ qua anh bạn Malaisia. Thuốc tính ra cũng rẻ thôi. Tôi mua lọ thuốc to hết 100 Ringit ( 1 Ringit khoảng 5.500VNĐ) tức 550.000VNĐ dùng cho cả tháng.
Tôi có thể chia lọ thuốc to đó thành 3 lọ ( 200.000VNĐ/ 1 lọ) Mọi người dùng thử 1 lọ đã, nếu đỡ thì dùng tiếp. Chỉ là bôi ngoài da nên không có hại gì cả.
Đó chỉ là cách thức chia sẻ cùng mọi người thôi, chứ tôi không có ý định kinh doanh đâu, vì nếu kinh doanh thì tôi đã nói giá cao hơn nhiều rồi.
Cảm ơn mọi người nghe câu chuyện của tôi. Chúc mọi người mạnh khỏe!
Đinh Văn Minh
0987589436
4/27/2010 8:54:46 AM