Kỳ nhân trị bệnh trĩ xứ đông
Kì 1: Đánh đổi
Tôi là công chức công tác tại sở giáo dục của một tỉnh miền núi phía bắc năm nay bước sang tuổi 43,quá trình phấn đấu không mệt mỏi trong cơ quan cũng đã cho tôi một chỗ đứng nhất định mà như mọi người nói là quan to.Gần hai mươi năm phấn đấu trong ngành tôi đã có mặt hầu hết từ các vị trí từ chuyên viên,phó phòng,trưởng phòng,hiệu trưởng một trường,rồi leo lên phó giám đốc sở trở thành một trong những phó giám đốc sở trẻ nhất miền bắc.Nhưng giờ đây tôi đã thấy một sự đánh đổi ghê gớm về vấn đề sức khỏe,tiếp khách uống rượu triền miên,ngồi làm việc ở cơ quan có hôm tới 10h đêm đã đưa tôi đến căn bệnh trĩ lúc nào không hay.Ban đầu tìm hiểu thì được biết tại Việt Nam có tới một nửa dân số bị mắc trĩ nên tôi cũng thấy được an ủi phần nào rằng chắc bệnh sẽ tự khỏi.Thế nhưng sự thật thì không phải vậy,lúc đầu chỉ là việc đi vệ sinh ra máu,thấy bất thường tôi đến bệnh viện đa khoa tỉnh khám theo chế độ của cán bộ lãnh đạo bác sĩ thẳng thắn thông báo tôi đã bị trĩ giai đoạn 1 và phải chấp nhận chung sống với nó vì y học hiện đại ngày nay chưa điều trị dứt điểm được bệnh này.Tôi không tin lắm và nghĩ rằng ở đây chắc trình độ y học kém nên mới nói vậy và tôi bắt đầu một quá trình chữa bệnh mà tôi xin chia sẻ để quý vị có thêm kinh nghiệm
Kỳ 2 Có bệnh phải vái tứ phương
Theo sự tư vấn của một số bạn bè công tác dưới Hà Nội,nhân một chuyến công tác đi dự hội thảo tại Bộ tôi bảo lái xe đưa ngay tới bệnh viện Bạch Mai khám,Sau một hồi khám,xét nghiệm rồi thử máu thì bác sĩ nhận định tôi bị trĩ cấp độ hai vì lúc này búi trĩ đã lòi cả ra ngoài khoảng 3cm,bác sĩ chỉ định phải cắt trĩ.Tôi xin phép được suy nghĩ thêm,về khách sạn tôi vào mạng tìm hiểu thì phương pháp cắt hiện đại nhất thời điểm này là phương pháp longo đúng như phương pháp bác sĩ nói với tôi,thế là tôi yên tâm trao niềm tin cho bác sĩ.Tới cửa phòng đang ngồi chờ đến lượt gặp bác sĩ thì có một cậu thanh niên ngồi cạnh đưa cho một cái card và giới thiệu là địa chỉ chữa khỏi dứt điểm bệnh trĩ,tôi không tin lắm vì nghĩ rằng đó chỉ là một chiêu thức quảng cáo,tôi cám ơn và tìm cách thoái thác với cậu ta.Sau khi được tham vấn lần cuối tôi quyết định cắt theo chỉ định của bác sĩ.Thời gian cắt nhanh hơn tôi tưởng,tính ra chỉ khoảng 20 phút nhưng trái với lời bác sĩ lúc tham vấn là cắt xong không đau,tôi đau đến chảy cả nước mắt tôi nghĩ rằng phụ nữ đau đẻ thế nào tôi đau như thế,nhưng nghĩ đến cảnh khỏi bệnh tôi lại thấy phấn chấn và tự động viên mình thôi thế là thoát nạn rồi.Cầm giấy ra viện sau 3 ngày nằm viện dấu cơ quan tôi thấy cuộc đời lúc này sao mà tươi đẹp thế càng vui hơn khi mà bí mật này chỉ có tôi và cậu lái xe biết,còn bà xã thì định bụng đi hội thảo về sẽ làm cho vợ bất ngờ.
Tôi trở về với công việc thường ngày lại thường xuyên tiếp khách và đi công tác vào huyện(tôi phụ trách mảng giáo dục trung học phổ thông) kiểm tra,các huyện thì cách rất xa trung tâm nên thường mỗi lần đi và về phải mất hơn 200km,vào công tác thì nào hiệu trưởng rồi trưởng phòng giáo dục,phó chủ tịch phụ trách văn xã thay nhau tiếp rồi ra nhà hàng,lại rượu,lại bia,đồ đặc sản núi rừng…Sau triền miên 6 tháng như vậy một lần trên đường về tôi thấy hơi đau đau ở hậu môn,nghĩ rằng chắc tại ngồi xe nhiều nên ê mông bình thường nên tôi không để ý lắm,về nhà vừa cất cặp tài liệu tôi vào phòng tắm để tắm cho sảng khoái sau một chuyến công tác dài.Nhưng ôi thôi sau khi đi vệ sinh tôi thấy chảy máu rất nhiều,tôi gọi ngay cho bác sĩ theo số điện thoại mà bác sĩ cho lúc tham vấn.Tôi điếng người khi thấy bác sĩ thông báo rằng tôi đã bị trĩ trở lại do không kiêng khem theo chỉ định của bác sĩ,bác sĩ có vẻ trách móc nhưng bác sĩ làm sao hiểu được đặc thù công việc chuyên môn của tôi chẳng nhẽ lúc mọi người mời rượu lại nói rằng tôi bị trĩ xin đừng mời tôi à,mà có nói người ta cũng không tin,thói thường làm chính trị ở việt nam mà không quan hệ ngoại giao chè chén thì không thể làm nổi.Tôi gần như tuyệt vọng vì cơn đau lại bắt đầu xuất hiện và hành hạ tôi từng ngày.Niềm vui của vợ tôi chẳng tày gang,cô ấy động viên tôi ghê lắm,và cũng chính vợ tôi đi hỏi khắp bạn bè cùng học đại học với cô ấy ngày xưa(hỏi ở tỉnh thì sợ bạn bè cười) sau cùng theo chỉ dẫn của một người bạn cô ấy đang công tác tại sở nội vụ Cao Bằng thì ở chỗ cô ấy có ông lang Hòe chữa bệnh trĩ rất nổi tiếng,vợ tôi liền nhờ bạn lấy thuốc ngay,hôm sau tôi ra bến xe lấy thuốc về dùng ngay,thành phần mỗi thang là những cây giống cây củi khô nhấm thì thấy có vị đắng gắt tôi liền đi rửa và cho vào ấm sắc uống luôn,mỗi thang uống một ngày với 3lit nước,tôi nhăn mặt cố gắng tọng vào miệng thứ nước đắng ngắt đó với hi vọng chấm dứt được căn bệnh chết tiệt này,nhưng uống mấy hôm cũng không thấy chuyển biến gì ngoại trừ đêm nào cũng phải đi vệ sinh tới 5,6 lần.Đến ngày thứ mười ba thì tôi chính thức bỏ cuộc vì không có chuyển biến gì cơn đau vẫn hành hạ tôi từng giờ từng phút,có những hôm ngồi họp mà tôi không tài nào tập trung được,công việc bê trễ vì tôi cũng chẳng thiết tha gì chức tước nữa,thậm chí tôi còn nghĩ quẩn tới mức chỉ tại mình quá tham vọng để giờ phải đánh đổi thế này cuối cùng để được cái gì?nhưng chẳng nhẽ lại bỏ dở sự nghiệp ở đây.Sau những ngày chịu đựng triền miên tôi sực nhớ tới card mà có một anh đưa cho ở cửa phòng bác sĩ,tôi lấy số điện thoại và truy cập vào trang web in trên card thì thấy quảng cáo rất hoành tráng là cắt trĩ một lần duy nhất không đau và nghe đâu họ quảng cáo đã cắt khỏi dứt điểm cho trên 2000 người không tái phát,tôi chẳng tin những điều đó vì là người làm quản lý tôi thừa biết tình trạng quản lý nhà nước về quảng cáo là như thế nào đến vtv1 còn quảng cáo những loại thuốc như kiểu thuốc tiên chữa bách bệnh thì huống hồ một trang web chẳng có ai kiểm duyệt.Nhưng ở đâu phải theo đấy tôi cũng chẳng còn cách nào khác là lại phải đi Hà Nội một chuyến rồi.Sắp xếp công việc ở cơ quan xong tôi và vợ xin nghỉ phép bắt xe khách xuống phòng khám nằm trên phố thái thịnh,nhìn bề ngoài thì đây là phòng khám tương đối hoành tráng đem lại sự tin tưởng cho bệnh nhân.Tôi được bác sĩ tư vấn phương pháp điều trị bằng sóng cao tần chi phí cho điều trị là 4 triệu đồng,không đau và có thể về nhà được luôn(tôi nghĩ bụng lại là điệp khúc của mấy ông chữa bệnh trĩ đây mà)nhưng lần này tôi chuẩn bị tinh thần trước nên đã sẵn sàng cho việc điều trị.Ở phòng điều trị ra nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tôi vợ tôi phải bật cười vì có lẽ từ lúc lập gia đình với nhau hơn 10 năm giờ mới thấy tôi có bộ dạng như vậy,những tưởng sẽ làm thủ tục ra viện để về khách sạn thì một cô y tá từ đâu chạy ra mời hai vợ chồng ngồi để bác sĩ chuyên khoa ra tư vấn hậu điều trị.Bác sĩ nói là phải truyền kháng sinh để đề phòng viêm nhiễm,rồi làm bước sóng ngắn thêm 3 ngày nữa trung bình mỗi ngày là hơn 2 triệu đồng nữa.Đúng là kinh doanh kiểu chộp giật,tôi thắc mắc là sao không nói những điều đó từ đầu thì ông bác sĩ bảo đây là tự nguyện thôi nếu có điều kiện thì làm thì sau này sẽ tránh được một số hậu quả có thể xảy ra.Trong lòng tức lắm nhưng tôi vẫn bấm bụng bảo vợ đóng tiền để làm cho yên tâm,tiền thì không thành vấn đề nhưng cái chính là tôi chỉ báo cáo cơ quan nghỉ có hai ngày.Tôi đành ở lại cho vợ về trước để đến gặp Giám đốc sở trình bày lí do cho hợp lý.Sau ba ngày cứ đi đi lại lại giữa phòng khám và khách sạn tôi cũng cầm trên tay tờ giấy kết thúc điều trị.Không như những lần trước lần này thái độ của tôi thận trọng hơn tự nhủ với mình là “thắng không vui bại không nản”để lên dây cót tinh thần cho những lần chiến đấu tiếp theo.Tôi lại trở về với cuộc sống thường ngày nhưng rút kinh nghiệm từ lần trước tôi thận trọng hơn trong việc ăn uống sinh hoạt,tiệc tùng thì điều mấy ông trưởng phòng đi tiếp,giám đốc có vẻ cũng không hài lòng lắm vì hai an hem đã mặc định với nhau rằng mỗi người phụ trách tiếp khách một mảng khác nhau,giám đốc lo tiếp khách trung ương và lãnh đạo tỉnh còn tôi phụ trách tiếp lãnh đạo các huyện ra tỉnh công tác,khối các sở ban ngành cùng cấp trong tỉnh.Nhưng việc hạn chế uống rượu cũng không làm tôi giữ được lâu,gần một năm sau những triệu trứng kia lại xuất hiện.Tôi tuyệt vọng lắm cộng với việc giám đốc không đồng ý ra mặt về việc tôi liên tục trốn tránh trách nhiệm ngoại giao làm cho công việc chung của sở gặp không ít khó khăn,chán nản thất vọng tôi quyết định bàn với vợ không vào thường vụ nhiệm kì tới,chấp nhận hi sinh sự nghiệp chính trị vì một lý do hết sức lãng xẹt.Sau khi vợ chồng thống nhất tôi quyết định sẽ gặp riêng Giám đốc để trình bày nguyện vọng vì dù sao anh ấy cũng rất tốt với tôi trong nhiệm kì tới anh sẽ lên vị trí trưởng ban tổ chức tỉnh ủy và vị trí giám đốc anh muốn sẽ do tôi đảm nhiệm.
Kì 3: Có đồng minh rồi
Tại quán café nhỏ góc đường Nguyễn Trãi tôi hẹn nói chuyện với giám đốc.Sau khi nghe tôi trình bày nguyện vọng mặt giám đốc biến sắc có lẽ do ông quá bất ngờ và bực bội,lý do tôi đưa ra là áp lực công việc quá lớn nghe có vẻ không làm ông ấy dễ chấp nhận vì ông thừa biết tôi là người thế nào,trải qua bao cuộc tranh đua tôi chưa bao giờ gục ngã và sức trẻ cộng tâm huyết với sự nghệp giáo dục tỉnh nhà của tôi luôn dành phần thắng.Anh em tranh luận hồi lâu vẫn chưa ai chịu nhường ai,một người luôn tìm lý do và dẫn chứng để thoái thác nhiệm vụ một người thì dùng trí lực và uy quyền để thuyết phục tôi đảm nhận trọng trách mà ông đã cất công xây dựng trong mấy chục năm qua.Cuối cùng không còn cách nào thuyết phục nữa tôi đành thú nhận về tình trạng bệnh tật của mình để cho vị giám đốc đáng kính không còn nài ép tôi được nữa.Nghe xong tôi thấy ông cười mỉm,tôi tưởng ông chế giễu tôi và thấy mình xấu hổ quá các cụ bảo có tật giật mình mà.Ông hỏi tôi có biết câu thập nhân cửu trĩ không,tôi nói biết,ông nói trong thập có cậu và trong cửu có tôi rồi tuôn ra một tràng cười dài sảng khoái.Giờ thì tôi mới biết ông cũng có tiền sử trĩ cấp độ ba.Rồi ông chậm giãi kể cho tôi hành trình đi chữa bệnh trĩ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc là gần mười năm trời.ông đùa ông phải vái tời gần hai mươi phương rồi chứ không phải tứ phương nữa và phương cuối cùng ông vái là một bà lang ở Hải dương mà dân trong vùng phong cho bà là kỳ nhân trị bệnh trĩ xứ đông.Tôi nghe như nuốt từng lời vì chưa lần nào tôi thấy có niềm tin như lần này bởi lời nói của những người lãnh đạo bao giờ cũng có sức nặng ghê ghớm.Buổi cà phê sáng hôm đó đối với tôi như một định mệnh làm thay đổi cuộc đời tôi.
Kì 4: Vái phương cuối cùng
Sau khi hỏi cặn kẽ kinh nghiệm của vị giám đốc tôi quyết định đi Hải Dương một chuyến,lên cơ quan báo cáo đi công tác thì vị giám đốc hất hàm đầy ẩn ý coi như một lời động viên trước lúc bước vào một cuộc trường trinh mới.
Từ bến xe tỉnh xuống mỹ đình tôi thấy dài vô tận chỉ mong sao xe chạy nhanh hơn,suy nghĩ miên man mãi rồi cũng tới Mỹ đình,tôi chuyển xe ngay sang xe đi quảng ninh,xe nghỉ ăn cơm ở nhà hàng 559 sao đỏ mà tôi cứ băn khoăn mãi là sao không đặt tên là nhà hàng 560 cho chẵn mà lại là 559 thật khó hiểu,nhưng điều đó cũng nhanh chóng thoáng qua vì đã tới ngã ba sao đỏ rồi.Xuống xe tôi vẫy taxi cậu taxi như đã quá quen với những vị khách lạ xuất hiện ở cái thị xã miền núi này,tôi bảo đưa về nhà bà lang Chiến cậu ta không hỏi câu thứ hai cho xe chạy thẳng theo hướng quốc lộ 37 đi thành phố Hải Dương,trên đường đi cậu ta thao thao bất tuyệt rằng một ngày cánh taxi ở đây đưa không dưới 10 vị khách lạ ở khắp nơi về đây chữa bệnh và không quên hỏi tôi có mang theo ảnh về không,tôi hỏi ảnh gì thì anh phanh xe khựng lại vì sợ phải quay xe lại hiệu ảnh,thì ra ông giám đốc quên không dặn tôi chi tiết này,anh lái xe bảo tất cả những người đến khám đều phải chụp ảnh về tình trạng bệnh đưa cho bà Lang thì bà mới cho thuốc,tôi liền bảo cậu taxi đưa tôi đến hiệu để chụp ảnh cậu ta phì cười rằng có các thêm tiền cũng chẳng có hiệu ảnh nào dám chụp những hình ảnh đó.cậu ta đưa ra một giải pháp rất hợp lý là vào quán cafe để vào nhà vệ sinh cậu ta sẽ chụp hộ bằng điện thoại di động,rồi sẽ mang ra hiệu phóng to ra.Những thủ tục mà tôi đùa là thủ tục chuẩn bị hồ sơ hành chính rồi cũng xong,xe lại thẳng tiến,hai bên là những đồi cây xanh ngút ngàn của vùng bán sơn địa.Sau 15 phút chạy chậm vì sợ bắn tốc độ xe rẽ vào một ngôi làng nhỏ có cổng chào làng văn hóa Kỹ Sơn,men theo những con đường uốn lượn như qúa quen thuộc cậu lái xe dừng lại trước một ngã ba hai bên là hai cái ao thả cả và bảo tôi xuống xe đi bộ một đoạn,tôi trả tiền thì anh lái xe gạt đi bảo tôi đưa anh vào và lát nữa đưa anh ra luôn,tôi bảo tôi phải chữa trị chắc không đi ngay được anh lái xe cười mỉm bảo anh cứ vào rồi khắc biết.Trước mặt tôi là ngôi nhà 2 tầng nhỏ cho thấy gia chủ không phải là người giàu có lắm.Trước hiên nhà kê một hàng ghế dài có mấy người ngồi đó tôi đoán là chờ khám,một cuối hàng ghế là một cô gái trẻ chắc vì xấu hổ nên quay mặt ra phía vườn tránh ánh nhìn của tôi.Sau hơn một tiếng ngồi chờ đến lượt tôi cũng được mọi người xung quanh kể cho hết những điều về bà Lang này,nghe đâu bài thuốc này có từ thời cụ tổ nhưng vì ngày trước chỉ lác đác vài người bị bệnh đến xin thuốc nên bà vẫn chạy trợ nuôi ba người con học đại học.Kinh tế càng phát triển số người bị bệnh trĩ càng tăng,người đến lấy thuốc ngày càng nhiều nên bà phải nghỉ chợ hàng ngày cùng với một số anh em trong họ vào rừng Chí linh tìm thuốc.lấy mãi rồi cũng hết thuốc,sợ một ngày nào đó sẽ không còn thuốc quý nên bà làm đơn đề nghị với UBND thị xã chí linh cho bà thuê 20ha sau núi Côn sơn trồng và bảo tồn giống thuốc quý,trong lúc chờ dự án được phê duyệt bà làm việc với các chủ đồi quanh vùng ứng tiền trước cho họ trồng và nhận bao tiêu dược liệu quý hiếm.nhưng vì diện tích trồng không lớn nên luôn xảy ra tình trạng thiếu thuốc cho bệnh nhân dẫn đến việc là bệnh nhân dù có nhu cầu lớn vẫn phải mua rè thuốc sau đó bà sẽ cho người gửi bưu điện sau.Đến lượt tôi khám thì có một ông nhìn khá nhiều tuổi tôi nhường cho ông khám trước ông bảo ông ở Hà Nội đi từ sớm nhưng bắt nhầm xe lên giờ mới có mặt,chắc ông có người mách từ trước nên tay đã cầm một tập ảnh rồi.
Sau khi xem tấm ảnh tôi mang theo không cần khám bà cho biết tôi bị trĩ cấp độ 3 và bà tự đọc những triệu trứng của bệnh từ lúc đầu phát hiện bệnh tới bây giờ không sai dù một chi tiết nhỏ.Trong quá trình trao đổi tôi thấy bà giống một bác sĩ tây y hơn là đông y.Bà nói thực ra việc điều trị dứt điểm căn bệnh này là hoàn toàn không thể,có một số nơi quảng cáo chữa dứt điểm là hoàn toàn không chính xác,có hiểu căn nguyên theo đông y mới biết rằng bệnh chỉ có thể khỏi trong thời gian bao lâu rồi lại tái phát.Bà so sánh hai phương pháp chữa bằng tây y và đông y hiệu quả như nhau nhưng chữa bằng đông y có ưu điểm hơn là bệnh nhân không cần phẫu thuật nên không đau đớn,không sợ bị viêm nhiễm sau phẫu thuật,và với một số phòng khám không có bác sĩ giỏi có thể chuẩn đoán nhầm bệnh ung thư trực tràng động dao kéo là có thể ảnh hưởng đến tính mạng,điều trị bằng đông y rẻ hơn rất nhiều tây y,thời gian để bệnh tái phát lâu hơn,của tây y là từ 1 đến 3 năm,của đông y là từ 2 đến 5 năm thậm chí nếu kiêng khem tốt có người còn tới 7 năm,khi bị tái phát chỉ cần dùng thêm một liệu trình nữa là lại khỏi như lần điều trị trước.Tôi thầm tiếc là không gặp bà sớm hơn để khỏi mất công vào những lần điều trị tiền mất mà tật vẫn mang trước đây,tuy chưa dung thuốc nhưng tôi có thể hiểu danh hiệu mà người trong vùng phong cho bà là kì nhân cũng rất xứng đáng vì những hiểu biết của bà về căn bệnh này chẳng khác nào một giáo sư chuyên môn về trĩ,tôi đùa rằng nếu Việt Nam mà phong giáo sư danh dự chuyên ngành trĩ thì bà có lẽ bà xứng đáng nằm trong tốp đầu được phong tặng.May mắn cho tôi là hôm đó không thiếu thuốc,bà bốc cho tôi 10 thang cộng với thuốc bôi và thuốc đắp tổng cộng hết hơn 2 triệu và hướng dẫn cách sử dụng hết sức kĩ càng,Tôi chào bà ra về bà còn dặn với theo là nhớ kiêng khem cẩn thận chỉ chưa đến 10 ngày là ổn.Ra cửa anh lái taxi tươi cười đùa tôi anh không ở lại điều trị à?Chúng tôi rời căn nhà của bà trong niềm vui khôn tả.Trở về nhà tôi thực hiện đúng theo yêu cầu của bà thì đứng đến ngày thứ 7 búi trĩ co lại dần,cảm giác khó chịu cứ mất dần từng ngày và đến ngày thứ 25 thì mọi triệu trứng hoàn toàn biến mất,tôi gọi điện báo tin mừng cho bà,bà bảo uống hết thang cuối cùng thì dừng.Giờ thì tôi mới thật sự tin vào những bài thuốc đông y nhưng lại trăn trở tại sao những bài thuốc hay đến vậy mà lại chưa được cấp phép để phổ biến trên diện rộng,tại sao người Việt chúng ta sống trên một kho thuốc quý như vậy mà mỗi năm phải bỏ ra hàng tỉ đô la nhập khẩu tây dược,trăn trở đó cộng với sự động viên của ông giám đốc sở giờ đã là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tôi viết bài này chia sẻ một câu chuyện tưởng như là cổ tích về bài thuốc dân gian kì diệu.Đồng thời chúng tôi kiến nghị với Sở y tế Hải Dương nhanh chóng nghiên cứu và cấp phép để bài thuốc được nhân rộng đem lại niềm vui cho hàng triệu người đang mắc căn bệnh này.Tôi sẵn sàng chia sẻ với mọi người nếu thời gian cho phép ở địa chỉ [email protected]. Và địa chỉ bà lang Chiến là thôn Kỹ Sơn – Xã Tân Dân – Thị xã Chí Linh – Tỉnh Hải Dương sdt 0982 00 59 62.Xin gửi lời chào trân trọng tới toàn thể quý vị.
4/19/2012 3:19:45 PM