Tôi là 1 con người, đúng k? Nếu đúng tại sao tôi lại không thể như bao nhiều người bình thường khác? Sống 1 cuộc sống thực với những vấn đề thực, gặp những rắc rối hay những chấn động tâm lý có trong đời thực để làm 1 người trầm cảm theo tiêu chuẩn thực? Tại sao thế giới của tôi chỉ là 1 thế giới ảo? Tại sao tôi không tỏ ra lo lắng cho cuộc sống thực của mình? Để đến nỗi thờ ơ với nó và mắc chứng tự kỉ? Tôi thích chơi game, thích tưởng tượng, thích thú khi tìm ra được bản chất thế giới - quả thật đó là những lúc tôi toàn nghĩ những thứ vớ vẩn không đâu, 1 thứ 'triết lý' chỉ được hình dung bằng trực giác, nhưng tôi thích nó! Có 3 lý do: não tôi đã được lập trình để nghĩ những thứ trừu tượng vớ vẩn và trong con mắt người bình thường, tôi là người điên, tôi không quan tâm cuộc sống xung quanh, thờ ơ với nó đến nỗi không thể tự làm được những việc thậm chí đơn giản nhất, tình cảm gia đình, bạn bè bị 'đột biến' nặng, trở thành 1 thứ bị thoái hóa và bị bào mòn, người ta nghĩ tôi như 1 đứa trẻ con, ngốc nghếch, vô tư lự ở cái tuổi 20, vì tôi có làm ra được cái gì đâu! Hay nói đúng hơn, tôi không tự làm chủ được cuộc sống của chính bản thân mình. Không lập trường (vì theo tôi nghĩ mọi thứ đều tương đối), không tự lập (vì tôi có biết j đâu mà tự lập?),... Tôi như 1 thứ ăn bám kí sinh và hoàn toàn dựa dẫm vào người khác. Lý do thứ 2: nhận thức trừu tượng bản chất thế giới là điều duy nhất trên đời mà tôi thích thú và tự chủ. Lý do thứ 3 và cũng là lý do đáng sợ nhất: tôi sinh ra để làm một cái gì đó ảnh hưởng ít nhiều hoặc không ảnh hưởng đối với thế giới! Nếu ảnh hưởng ít hoặc không ảnh hưởng: tôi chẳng là gì, cuộc sống của tôi không ý nghĩa gì cả, nếu có thì chỉ là những thời điểm nhất thời, không đáng kể. Nếu ảnh hưởng nhiều: tôi mất đi quyền được làm 1 con người, 1 cuộc sống thực sự, 1 tình cảm thực, 1 tình yêu thực, 1 con người thực,... Những cái thực là những cái có ý nghĩa thực sự khi tồn tại trong khoảng thời gian nhỏ đối với thế giới vô cùng. Khi mà bạn sinh ra và định mệnh bắt bạn phải trở thành 1 cái gì đó suốt đời và mãi mãi, thì có lẽ, không hay gì khi ý thức cũng có lòng tự trọng! Cảm giác của tôi là 1 cảm giác ảo, mặc dù mâu thuẩn của nó là cái bản chất. Tôi chỉ ước gì một ngày nào đó, tôi có thể trở thành 1 con người thực tế, còn hơn là để tình trạng tồi tệ này tiếp diễn, khi mà cái chết là một sự giải thoát và sự can đảm để đến được nó là hồng phúc, trong khi tôi không có được cái hồng phúc trời ban đó. Tôi chỉ có 1 cảm giác duy nhất: sự ảm đạm - cái nằm ngoài mọi mâu thuẫn của các cảm giác trong 1 con người. Ờ, và tôi thực sự cảm thấy vô dụng khi mà, tôi còn tự lập 'tệ' hơn cả women.
4/2/2012 9:37:16 AM